Home » Tâm Sự Phòng The
Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016
Khốn khổ vì chồng “cuồng yêu” và bà mẹ chồng “kỳ quái”
Từ khi tôi sinh cháu rồi hết thời gian thai sản phải đi làm, mẹ chồng tôi từ quê lên chăm cháu giúp, tôi biết ơn lắm. Nhìn bề ngoài, ai cũng nói tôi may mắn vì có chồng hiền lành, trách nhiệm và chiều vợ. Còn mẹ chồng quan tâm đến con cái.
Chồng
tôi là con một trong gia đình, bố chồng tôi không may mất sớm, một mình bà tảo
tần nuôi con trai ăn học thành đạt. Bà không cho con trai động vào việc gì, chỉ
cần học thật chăm, thật giỏi. Bất cứ chuyện gì của chồng tôi, bà cũng đều biết,
kể cả chuyện… lần đầu tiên của chúng tôi.
Nói
chung, nhờ mẹ chồng mà chồng tôi mới trở thành một giám đốc tài giỏi như ngày
hôm nay. Chồng tôi là người tình cảm, gần gũi với mẹ. Tôi cũng hiểu sự xuất hiện
của tôi khiến bà không còn được con trai quan tâm chu đáo như trước. Phận làm
dâu tôi luôn cố gắng hiếu thảo với bà như sự bù đắp lại những thiếu sót ấy.
Nhưng
phải nói thật nhiều khi chuyện mẹ chồng yêu con trai quá khiến tôi thấy vừa buồn
cười, vừa khó chịu. Ví dụ, bữa tối thì phải nấu theo sở thích của chồng, trong
khi tôi vừa sinh con xong phải kiêng khem nhiều thứ.
Trong bữa ăn bà vẫn hồn nhiên bón từng thìa thức ăn cho chồng tôi mà anh cũng hồn nhiên đáp lại. Có lần anh tự tay đi chợ mua đồ về nấu tẩm bổ cho vợ thì mẹ chồng mát mẻ: “ “Làm dâu nhà này là sướng nhất rồi. Bao năm mẹ vất vả mà còn chưa lần nào được con trai mua đồ ngon nấu cho ăn”.
Chắc
các chị em không thể tưởng tượng được cảnh mẹ chồng thường xuyên vào phòng vợ
chồng tôi, leo lên giường nằm cạnh cả con trai, con dâu và cháu. Bà lấy cớ là
lên chơi với cháu để lên giường nhưng xem tivi được một lúc là bà lăn ra ngủ.
Lúc gọi bà dậy về phòng ngủ thì lại bảo là chưa buồn ngủ. Mỗi lần như vậy bà
phải ở trong phòng vợ chồng tôi đến 11h khuya. Rồi nhiều khi đêm tôi giật mình
vì đến 1-2h đêm bà cũng lên phòng ngó xem vợ chồng tôi thế nào.
Nhiều
lần tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với chồng, nhưng anh cười xòa bảo tính bà yêu
con yêu cháu đấy thôi, bà cũng không ở đây lâu nên tôi… cố mà nhịn cho qua.
Hết
thời kỳ kiêng cữ, chúng tôi lại sinh hoạt vợ chồng như thường. Chồng tôi có nhu
cầu sinh lý rất cao, gần như tối nào anh cũng muốn “chuyện ấy”. Không phải tôi
không mặn mà nhưng nhu cầu của tôi không nhiều. Hơn nữa mỗi ngày có hàng bao
nhiêu việc phải làm, từ việc ở công ty đến việc nhà. Nhất là từ khi có con thì
tôi còn bận tối mắt tối mũi. Buổi tối đặt lưng lên giường chỉ muốn nằm im tại
trận mà ngủ một giấc cho đã. Nhưng chồng tôi thì không chịu. Cả những ngày “đèn
đỏ” của tôi anh cũng không tha.
Anh
bảo nếu không chiều thì anh sợ anh sẽ ngoại tình mất. Tôi cố chiều anh thì sáng
hôm sau tôi như người bị vắt hết sức lực. Nếu từ chối thì vợ chồng hục hặc với
nhau. Mà kể cả tôi có từ chối chăng nữa thì anh cũng chẳng để tôi được yên. Thế
nên mỗi khi chồng đòi hỏi là tôi phát hoảng.
Gần
đây chuyện đó lại càng trở thành ác mộng của tôi. Tôi chỉ biết mếu máo vì không
hiểu sao mình lại rơi vào tình cảnh éo le đến vậy.
Mấy
hôm nay, thay vì trì hoãn giờ đi ngủ ở phòng tôi thì từ sớm mẹ chồng đã hăm hở
bồng cháu vào phòng vợ chồng tôi để… ngủ luôn tại chỗ. Với nhiều nhà, chuyện mẹ
chồng ngủ cùng phòng có thể bình thường chứ với nhà tôi, với ông chồng “nghiện
yêu” kia thì vô cùng nhạy cảm.
Lúc
đầu tôi cứ tưởng có mẹ chồng ngủ cùng phòng thì anh sẽ kìm hãm “chuyện kia”.
Chẳng ngờ vì bị cấm cản, phải lén lút mà anh còn “sung mãn” hơn trước.
Đêm
đêm bà ngủ dưới đất, vợ chồng tôi ngủ trên giường, anh không tha cho tôi mà trăn
trở đủ kiểu. Thật tình tôi không biết phải nói thế nào. Anh thì không kiềm chế
được, còn mẹ chồng thì không cho chúng tôi không gian riêng. Chẳng biết bà cố
tình hay vô ý mà làm vậy nữa. Hai hoàn cảnh éo le gặp nhau khiến tôi dần dần
không còn cảm giác gì mỗi khi gần gũi anh mà thay vào đó là nỗi ám ảnh mỗi khi
đêm xuống.
Liệu
có phải tôi bị lảnh cảm với chồng không? Các chị em hãy cho tôi lời khuyên để
thoát khỏi hoàn cảnh éo le này với.

Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét